Xin im lặng trong niềm đau Nhật Bản Động đất sóng thần vây phủ nhân gian Người dân Nhật vươn lên từ thảm cảnh Tiếng chuông trầm cầu nguyện an khang
Nhật Bản ơi một tình sâu Châu Á Bao hãi hùng xin người cứ vượt qua Dù xa xôi nhưng niềm đau tỏa khắp Cầu Đấng Nghiềm Từ gia hộ vị tha
Cát Biển 3/12/2011
Let It Be (Beatles)
When I find myself in times of trouble, mother Mary comes to me, speaking words of wisdom, let it be. And in my hour of darkness she is standing right in front of me, speaking words of wisdom, let it be.
Let it be, let it be, let it be, let it be. Whisper words of wisdom, let it be.
And when the broken hearted people living in the world agree, there will be an answer, let it be. For though they may be parted there is still a chance that they will see, there will be an answer. let it be.
Let it be, let it be, .....
And when the night is cloudy, there is still a light, that shines on me, shine until tomorrow, let it be. I wake up to the sound of music, mother Mary comes to me, speaking words of wisdom, let it be.
Về không là dứt bến bờ Tự nhiên an lạc không chờ không mong Tâm kinh gợi thức tấm lòng Giật mình liễu ngộ giữa giòng miên man Vì say chân đã quên đàng Vì mê đắm mãi lang thang lăn trầm Cám ơn thanh tịnh diệu âm Từ vô sở trụ thân tâm nhẹ rồi Bao lần bao kiếp sanh trôi Mê rồi lại đắm đắm rồi tiếp mê Ơn cao ánh sáng lối về Hùng bi định lực cận kề lời khuyên Đi qua qua bến con thuyền Không sanh không diệt đoạn phiền vô ưu Lời vang gieo chốn ngục tù Gửi duyên thanh tịnh mây mù xóa tan
Mỗi mùa Thanksgiving là dịp để chúng ta cùng hồi tưởng và cám ơn cuộc sống. Năm nay cơ hội cùng về gặp đủ bốn chị em làm lòng tôi thêm nao nức. Gia đình chúng tôi có anh Trí, người anh cả khôi ngô tuấn tú, tiếc thay mất từ bé vì bệnh đậu mùa, đến chị Anh, rồi hai người chị kế cũng mất, đến chị Hoàng Nam, tôi, em Hoàng Yến bị chết đuối khi đi tắm biển, và cô em út Thanh Hà. Từ con số 8 anh chị em đáng kể giờ chỉ còn lại vỏn vẹn 4 người, mỗi người một hoàn cảnh một tâm trạng khác nhau. Chúng tôi cùng hẹn gặp nhau trong mấy ngày lễ Thanksgiving tại nhà chị Nam vùng Powhatan cách Richmond, VA khoảng 45 phút. Nhà chị Nam tọa lạc kế một bờ hồ thật yên tỉnh và thơ mộng như một cõi thiên thai. Ngày 25 tháng 11 tôi quyết định khởi hành từ Alexandria đi Richmond thật sớm lúc 6 giờ khi trời còn mờ tối vì nếu đi trễ chắc chắn sẽ kẹt trên xa lộ với rất nhiều xe. Tôi có thói quen chỉ chạy tốc độ 65 đến 70 MPH không hơn không kém. Năm nay mọi việc chung quanh như đầy ý nghỉa khiến lòng tôi tràn ngập những phút giây hân hoan thanh thản và an lạc. Những ngày về Nam Cali hội ngộ với các anh chị trong buổi phát giải 10 năm Viết Về Nước Mỹ vào tháng tám đã qua nhanh. Tôi hiện về làm việc cho US Patent and Trademark Office, cơ quan phụ trách cân nhắc để quyết định cấp bằng phát minh. Các đơn xin bằng phát phát minh (có giá trị độc quyền sản phẩm trong 20 năm) được nộp về từ khắp nơi, chẳng những Hoa Kỳ mà còn nhiều quốc gia Âu Á, điển hình là Nhật Bản và Hàn Quốc. USPTO thuộc Bộ Thương Mãi với ngân khoản điều hành không phải từ chính phủ liên bang mà từ lệ phí đệ nộp theo đơn xin, đa số các nhân viên làm việc là kỹ sư với khoảng 25% có thêm bằng luật sư, lương được xem là khá. Các công ty có bằng phát minh có thể chế tạo độc quyền các sản phẩm với số bán lên đến hằng trăm triệu hay hằng tỉ đô la. Tư nhân nếu có bằng phát minh cũng có thể lập công ty, hoặc bán lại các "quyền" phát minh này cho người khác. Trong show Shark Tank trên TV vừa rồi, có nhà đầu tư ra giá mua 1 triệu đô tại chỗ cho phát minh làm "xe hơi không nổ máy khi giây seat belt chưa cài", mà người phát mình vẫn chưa chịu bán. Sau đó ông ta bán được giá cao hơn. Trong ánh đèn đường cao tốc South 95 của bóng đêm chưa kịp sáng, thong dong giữa đôi dòng xa lộ, tôi miên man hồi tưởng những việc chung quanh, lòng chợt thấy thanh vắng như sự tỉnh lặng và trong lành của quê tôi sau một cơn mưa. Có những điều mình làm sai mà lại được mọi người khen ngợi, vì vậy mình đi từ bóng đêm này sang bóng bóng đêm khác. Và có những điều mình làm với tâm hạnh tốt nhưng bị kẻ khác đáp lại bằng những gáo nước lạnh khiến lòng không khỏi đượm mang phiền não. May mắn thay nhờ tư tưởng tinh tấn của Phật Giáo và ý niệm thường trụ để đối phó với khách trần mà con người có thể tránh phần nào trần lao. Tựa vào đó từ bóng đêm chúng ta có thể dần dần bước ra ánh sáng. Nương vào ngón tay chỉ dẫn, chúng ta có thể hướng về phía mặt trăng. Nhờ những lời ví dụ siêu việt thâm thúy và sâu sắc của Đức Phật trong kinh Thủ Lăng Nghiêm, vang lên trong xe, tâm hồn tôi nhẹ nhàng không vướng mắc với mọi cảnh của xa lộ 95 South. 295 rồi S 64 rồi S 288 nhẹ nhàng vút qua. Tôi lấy đường 60 về phía Powhatan khi trời mới sáng tinh nguyên. Như vậy mình đã đi sớm, tránh được đông xe, và tới nhà chị Nam xong vẫn còn đủ một ngày mới để yêu thương. Nhà chị Nam mới có thêm 1 thành viên rất đặc biệt hiển nhiên là tài tử chánh của gia đình. Đó là chú cún "BJ" thuộc giống Pomeranian lông xù, giống như 1 sói con nhí nhảnh mới được 8 tháng. Năng nổ vui nhộn và được yêu thương nhất nhà, BJ (tức Bundle of Joy) chào hỏi mọi người khách một cách tận tình, tuyệt đối không hề sủa làm phiền lòng ai cả. Hình như cả cuộc đời của BJ chỉ có cho và nhận thương yêu. Về năng lực thì BJ phải nói là vô song. Đùa giỡn suốt ngày với mấy món đồ chơi hoặc có ai ném thì nó phóng đi cắn về đợi mình ném tiếp. BJ có lẻ thích nhất là cắn kéo khi tôi giành món đồ chơi của nó. Có 1 món đồ chơi trong và rõng suốt có nhiều chân, chị Nam bỏ 1 thỏi thức ăn trong 1 chân. BJ không hề bỏ cuộc, lăn qua lật lại món đồ chơi thật lâu cho đến khi món đồ ăn rớt ra ngoài nó mới chịu. Trời còn sớm nên ông anh rể Gary rủ tôi dẫn BJ đi bộ 1 vòng gần nhà. Vừa đi được 1 đoạn ngắn thì xe của vợ chồng em Hà và chị Anh cũng vừa đến nơi từ Philadelphia. Gary và tôi bèn quay về nhà để phụ mang hành lý. Chị Anh vẫn còn đủ khỏe dù thân hình chị mang nhiều căn bệnh từ mỗ chân mỗ tử cung rồi chemotherapy và đi bệnh viện quanh năm. Em Hà có phần ốm lại 1 tí nhờ tập thể dục và kiêng ăn. Henry chồng Hà thì trông còn khỏe dù chứng tiểu đường còn đó. Những vòng tay ôm thân tình trao nhau. Chị Nam thì lúc nào cũng xinh tươi gọn ghẻ 100 lbs không hề thay đổi từ xưa đến nay. Gary và chị Nam đánh golf rất giỏi và những vacation thường niên của họ đều phát họa quanh những sân golf kéo dài từ Powhatan sang Florida. Chiếc xe rộng rãi mới của Gary nhằm thực hiện các chuyến du lịch đó. Nhà chị Nam có 1 phòng lớn và rộng nhìn ra bờ hồ với chung quanh là kiếng để ngắm. Trời cuối thu bên ngoài lành lạnh, chúng tôi quây quần xem TV vừa thưởng thức cảnh mặt hồ ngoài kia đang tụ khói sương trên mặt nước như các đám mây nhỏ đầy khắp. Những mùa hè mát chúng tôi thường xuống thuyền đi dạo trên bờ hồ, và Gary thích để máy điện lái thật chậm như không còn nghe 1 âm thanh nào cả. Gary và chị Nam hay mời các khách về nhà ăn và cùng đi dạo bờ hồ. Năm 2010 Gary đã gây quỹ cho trường đại học cộng đồng JSR, do anh làm Hiệu Trưởng, đạt kỷ lục lên hơn 12 triệu USD. Đa số tiền hiến tặng do các tư nhân muốn đóng góp cho cộng đồng và cho giáo dục. Chị Nam khởi xướng mục ca karaoke. Các bản nhạc pop, country, ballad...của CCR, Righteous Brothers, Beatles, Bee Gees..được mọi người thay phiên hát. Giọng hát Gary thật tuyệt vời qua các bản điệu country. Tôi cũng ca vài bản như "Ticket To Ride", "Aubrey", "The House Of The Rising Sun" v.v...Chị Nam gần như thích hợp với mọi thể loại. Tiếng hát và vổ tay vang đều, và BJ luôn bận rộn với các món đồ chơi, hoặc tẩn mẫn cắn ăn mãng đồ ăn cứng của nó. Mọi người mang cho nhau vài thứ lỉnh kỉnh. Chị Anh tặng các em mấy cái áo tràng màu lam do chính tay chị may cho các em làm quà. Chị Nam tặng mấy cái nón và khăn cho 2 người nữ và tặng tôi vài đôi vớ ấm. Em Hà tặng chị Anh tấm khăn quàng. Em Hà và chị Anh chợt đề nghị chơi poker, Texas Hold'Em. Hà và Henry mới tập chơi cùng các cháu bên Phila. Tôi và chị Nam chưa hề chơi bao giờ. Chị Anh thì có chơi qua. Chúng tôi 5 người quây quần chơi vui trong khi Gary đang làm ít việc trong phòng lớn. Nhờ vào hộp bộ bài và các chips giống như sòng bài Casino, trò chơi bỗng trở thành vui thích không ngờ. Thấy chúng tôi chơi quá vui, Gary cũng nhập sòng. Vui đùa cười giỡn cho đến chiều. Chúng tôi kéo nhau ra một nhà hàng Việt Nam tại Richmond ăn tối, lúc về lại tiếp tục chơi poker đến thật khuya. Cuối cùng có người thua 10, 15 đồng và có người ăn 10, 20 đồng, thật vui và thích thú. Hứng chí và vui nhộn bốn chị em chúng tôi xum vầy quanh bàn ăn cùng hát to các bài hát ngày xưa chúng tôi hay vui hát chung khi cha tôi còn sống trong các dịp cả nhà hội ngộ như:
Mau vô trỏng, cúi đầu thưa với ổng Rằng tôi đợi ngoài cổng Rồi trở ra mau nói, để cho tôi thăm hỏi Kẻo chờ lâu cẳng mỏi Ông quan ấy thân với tôi lắm đấy Tôi với ổng họ Trình Trình ấy làm quan Còn Trình này thì bán quán giữa rừng "hoang" Quán với Quan cũng gần Quan với Quán một vần Vì Trình ấy tuổi Dần có phần quan lớn Còn Trình này tuổi Tý con chuột con, ở đầu non, nhưng mà ngon...
hoặc bài vọng cổ "Mưa rơi hoa lá tiều điều, đàn ai vọng đến một chiều gió mưa...", các bài trong tuồng Thuyền Ra Cửa Biển...và Gary sung sướng lây vì thấy chị em tôi quá vui. Hôm sau là một ngày khá trọng đại. Các chị em chúng tôi được Gary chở đến chùa Huệ Quang tại Glen Allen VA từ 6:30 sáng để đến nghe thầy Pháp Hòa từ Canada sang giảng pháp. Đến nơi khoảng 7:15AM thì chùa đã tấp nập ngườii làm công quả với các thức ăn uống đầy khắp, các nồi xôi chín còn bốc hơi, các ly sữa đậu nành thật ấm nóng, bánh trái đầy tràn. Dự trù các phật tử sẽ về đông nghe giảng pháp nên ban ẩm thực chuẩn bi 1 khuôn viên rộng nhằm cung cấp thực phẩm gồm cơm "sườn", đồ tráng miệng, và nước uống chứa trong mấy trăm hộp phần ăn và các dãy bàn dài ngoài sân. Thầy Pháp Hòa chỉ mới suýt soát 40 gương mặt khôi ngô đạo hạnh với tiếng nói và nụ cười thanh thoát là một vị giảng sư có nhiều bài giảng được mọi người nghe học và về với Đạo. Thầy hoan hỉ tiếp đón các phật tử khắp nơi xin được gặp. Buổi thuyết pháp của thầy với phật tử tràn đầy hết trong sảnh đường chánh điện rộng, lấn qua thêm phòng xếp ghế kế bên có monitor màn ảnh lớn thêm cho các phật tử. Nói chung là một không khí vừa trang nghiêm vừa hoan hỉ vừa tinh tấn và đầy hạnh vị. Chúng tôi quây quần lỉnh kỉnh thêm với các phẩm vật mua cứu trợ và các đồ vật khác, và ra về lúc 5 giờ chiều như đã hẹn Gary đến đón. Gary mời cả gia đình đi ăn nhà hàng Mexican gần trường của anh. Khi về đến nhà đã gần 8 giờ tối. BJ luôn luôn là vị đại sứ thân thiện kiêm ngôi sao đầy chú ý của gia đình. Sòng casino gia đình sau đó nhanh chóng được gầy dựng với sáu tay súng sẵn sàng chiến đấu bằng những nụ cười kèm những ngạc nhiên và thích thú. Như hôm qua, có kẻ thắng người thua. Được khoảng 10, 20 và thua cũng chừng đó. May thay không ai bán nhà bán xe cho trò giải trí gia đình Texas Hold em đó. Sáng sớm BJ chạy vào hôn liếm từng người đầy nồng nhiệt và thân tình. Quả xứng đáng là vị đại sứ đầy thân thiện của gia đình Gary và chị Nam. Cả nhà quây quần ăn phở. Các phần phở này đã được đặt mua hôm trước, chị Nam yêu cầu nhà hàng đừng nấu bánh phở, chỉ giao các cọng bánh phở khô chưa nấu. Nhờ vậy chúng tôi có được các tô phở tươi thơm ngon. Ăn phở xong cũng là giờ chia tay. Tôi phải về lại Alexandria chuẩn bị 1 số việc phải làm. Chị Anh, em Hà và Henry cùng về Philadelphia. Chị Nam phải thanh toán chiến trường với đống đồ giặt, Gary cần làm 1 ít việc cho ngân sách cuối năm của trường. BJ thì như có linh cảm sự chia tay nên quay quẫn quấn quít theo chân mọi người khách như lời giã biệt. Chào mọi người xong tôi bắt lại đường 60. Lại theo N 288, 64, 295 để vào N 95. Tốc độ vẫn như cũ 65-70 MPH không khác. Vẫn nghiền ngẫm những lời dạy của Đức Bổn Sư qua kinh Thủ Lăng nghiêm và Kinh Duy Ma Cật vang lên trong xe. Chân lý không thuộc về sự khen ngợi hay chỉ trích, mà thuộc về ở nơi người nào thấy và biết đúng, nghe và cảm nhận đúng, sống đúng, nói và làm đúng...Lằn mức giữa đúng và sai thật vô cùng vi tế và thẳm sâu, nên có những suy nghĩ, có những việc làm của ta, ở độ tuổi nầy thì đúng, mà bước qua độ tuổi khác lại là sai; ở buổi sáng thì đúng, mà ở buổi chiều thì sai; ở phút trước thì đúng, mà ở phút sau thì sai; đối với hoàn cảnh nầy thì đúng, nhưng ở hoàn cảnh khác thì sai; đối với người nầy thì đúng, mà đối với người khác thì sai, và cùng một vấn đề, mà ta nhìn nó từ góc độ nầy, thì nó đúng, nhưng ta nhìn nó với một góc độ khác thì sai. Nên, đúng và sai là tùy theo mức độ hiểu biết của ta, liên hệ đến ô nhiễm hay thanh tịnh, sâu hay cạn, rộng hay hẹp của tâm ta. Mùa Thanksgiving 2010 đã đến và đi trong chuyến viếng thăm ngắn ngủi nhưng đã lưu lại trong tâm khảm chị em chúng tôi một số ít nhiều kỹ niêm. Quá khứ đầy kỷ niệm đẹp nhưng đã qua rồi không tìm bắt lại được. Tương lai thì chưa tới. Chúng tôi chỉ còn những phút giây hiện tại cho nhau, và có lẻ vì không mong cầu hơn nên niềm vui như thế đã là đủ. Trên đường về tôi ghi lại vài câu thơ:
Và ngày đêm gần ngỡ xa Nắng êm như nhung chen qua lá vàng Có ta ghé thăm nhẹ nhàng Bão giông chẳng nghe trần gian rất mờ Âm thanh huyền diệu như tơ Mọi thoáng mây tan bên bờ tâm thức
Như như tỉnh giác nhẹ nhàng Tâm vô phân biệt miên man chiếu đầy Lắng lòng không một gợn mây Quán soi hiện tại tịnh ngay cảnh trần Diệu âm nhẹ thoáng lâng lâng Vô biên rộng khắp một vầng tịnh yên
Nhìn gương thoáng thấy bóng mình Trầm luân đỉnh vực cuộc tình thế nhân Hỏi hồn trong kiếng vui không Mê trôi mộng tưởng bão giông cuộc đời Gió lùa từng lá thu rơi Lệ sâu khóe mắt chuổi đời vút qua Một ngày nghe lại trong ta Mang bao huyễn ảo ngỡ là bản thân Giữa lăn trầm tiếng chuông ngân Thấy ta sương khói lâng lâng nẻo về Tiệc tàn vũ khúc cơn mê Khói bay còn lại câu đề chữ Tâm
Xuân xanh xô cổng chạy dài Bỏ sương tuyết phủ phượng đài phía sau (Bùi Giáng)
Tôi còn nhớ 1 câu thơ của Bùi Giáng “Giòng sông chảy, ai người xin níu lại...” Hôm nay với thân xác mệt mỏi của Anh Vũ Võ Đình Dược đã được yên nghỉ sau bao thảm cảnh, những hình ảnh xưa chợt về trong hồn tôi. Chuyến xe của vô thường này có phải chỉ riêng cho Anh Vũ hay chính là 1 quy luật dành sẵn cho tất cả chúng ta?
Bao nhiêu là nắng mưa giông bão xuyên qua hồn người từ một dòng sông trần thế. Trên sông Mường Giang của Phan Thiết ngày xưa ta chợt thấy cuộc sống trần gian xoay chuyển giống như một giòng sông vô thức miệt mài tuôn chảy không bao giờ đứng lại. Mỗi giai đoạn trong cuộc đời như một khúc sông - chỉ là cảnh sắc giả tạm trầm luân của nguyên lý sanh, trụ, dị, diệt. Giòng sông chảy, ai người xin níu lại... Giòng sông Mường Giang với bao kỷ niệm của quê hương chứa đựng hỉ nộ bi thương, cuối cùng mang trôi đi hết những gì vốn là sinh diệt không hằng hữu trong tuần hoàn luân chuyển của vô thường. Tôi chợi liên tưởng tới con sông Hằng thần thánh bên xứ Ấn Độ, nơi mà mọi người Ấn đến rửa tội đầu tiên khi chào đời và rồi thủy liệm lần cuối cùng khi chết. Những thân xác đang trôi nổi vật vờ trên giòng sông Hằng kia hẳn có một thời đam mê chạy theo ham muốn của thế nhân, tình, tiền, danh vọng...giờ phút cuối cùng chỉ là những thịt da tàn rửa với những bộ não vô tri trống rỗng...
Ngày xưa khi các thân hữu Bình Thuận tụ họp về nhà Võ Đình Dược trước kỳ họp Tết 1999, căn nhà của Võ Đình Dược từng là 1 tổ ấm thân yêu với đôi vợ chồng sở hữu 1 nhà hàng và 1 cửa tiệm, cùng với 2 cháu trai có năng khiếu về nhạc, bé Thủy Tiên lúc đó còn rất nhỏ. Chúng tôi tề tựu đông đúc ăn uống ca hát vui đùa thâu đêm đầy tràn tình thân mật quý mến. Tâm, vợ của Dược, là 1 người phụ nữ đảm đang làm ăn lanh lợi, và quán cà phê của Dược cũng là nơi tụ hội thường xuyên giới viết văn của trung tâm Văn Bút Nam Cali. Ngày xưa có những bài thơ đường luật đầu tay Anh Vũ nhờ tôi hướng dẫn. Ngày xưa có bài thơ Thuở Vào Đời của tôi được Anh Vũ phổ nhạc, và bài Phan Bội Châu Hành Khúc do Anh Vũ sáng tác với lời do tôi viết. Nhờ sự giới thiệu của Dược với anh Trần Thy Vân, sau đó tôi cũng đã chính thức gia nhập Văn Bút Tây Nam HK. Anh Trần Thy Vân phải ngồi xe lăn vì 2 chân anh, từng vào sinh ra tử, đã đóng góp kiêu hùng trong màu áo rằn ri cho cuộc chiến quê hương. Tấm lòng của anh vẫn luôn đầy nhiệt huyết không hề bị giới hạn về khiếm khuyết thân thể. Với lòng cảm kích nghỉa khí của người hùng thời chiến này tôi có viết tặng anh 1 bài thơ với tựa đề Anh Hùng Bạt Mạng (cũng là tựa 1 quyển tự truyện nỗi tiếng của anh).
Trong thời gian hoạt động với nhóm Văn Bút tôi cũng có dịp quen biết với nhiều anh chị văn thi nhạc sĩ vùng Nam Cali (Quận Cam và San Diego) trong tình tri âm văn nghệ. Vùng San Diego quy tụ rất nhiều nhân tài không thua gì Quận Cam. Tôi vẫn còn giữ lại các hình ảnh sinh hoạt chung thân vui thời đó trong lòng mình đầy trân quý.
Bẳng đi 1 thời gian rời xa Nam Cali và các hoạt động thân thương của bằng hữu. Một hôm nhìn lại có cô Thu Nhi từng là Hội trưởng Hội Bình Thuận nhiệm kỳ trước tôi đã xuất gia về cửa Phật. Các vị Cố Vấn Hội BT và một số thành viên hăng hái cũng từ từ vắng đi vì đủ lý do sanh lão bệnh tử. Mấy năm gần đây tôi có nghe tin đầy kinh ngạc là vợ Dược lìa trần do chứng bệnh ung thư phổi, để lại ba cháu bé cho Dược tần tảo chăm lo. Rồi quán cà phê đóng cửa, thu nhập không còn, Dược đối diện với cảnh nhà sắp bị tịch thâu nên phải nhận việc làm sơn nhà. Từ đấy Dược cũng lại khám phá ra chứng bệnh phổi cũng đang hoành hành trong thân thể. Chỉ mới vài năm mà khúc sông đời thay đổi đầy bất ngờ cho gia đình Dược.
Khi Dược cho biết tình trạng sức khỏe đã trầm trọng và một cái chết rất gần kề, các đồng môn Cựu học sinh Phan Bội Châu Phan Thiết khắp 5 Châu đã vận động cứu trợ cả về vật chất lẫn tinh thần. Rồi nhờ tấm chân tình của nhóm Câu Lạc Bộ Tình Nghệ Sĩ, gồm Việt Hải, Cao Minh Hưng, Thúy Vinh, Khiếu Long, Minh Tuấn, MC Minh Phương cùng bắt tay hợp tác với nhóm CHS Phan Bội Châu vận động 1 buổi gây quỹ cứu trợ gia đình Anh Vũ VĐD. Chúng ta đã thấy được nghỉa cử đóng góp cao đẹp của nhiều người.
Dịp này tôi có viết 1 bài thơ tặng Dược, được nhạc sĩ Nguyễn Minh Châu (Paris) phổ nhạc và làm hòa âm cấp tốc đêể kịp cho đôi song ca Lan Hương và Xuân Thanh trình bày trong đêm đó, nhưng rất tiếc chương trình rất đầy các tiết mục kéo dài cho tới khuya nên bài hát không có duyên góp mặt. Xin ghi lại chút kỷ niệm này với Anh Vũ Võ Đình Dược.
Nắng Ấm Tình Thương
Vệt nắng tàn theo bóng chiều Hồn hoang gió mưa đã nhiều Bạn thương nối tay bên trời Gửi tình sông đến biển khơi
Đời qua chuyến toa xe dài Chạy khua những song sắt rầy Đèn đêm bóng nghiêng thân gầy Miệt mài những bước trần ai
Lời nào xoa dịu niềm đau Đêm nào vòm trăng ước nguyện Mộng vàng ngày Xuân ẩn hiện Đây tình huyền diệu cho nhau
Tình thương nắng tươi hoa lòng Còn hương giữa nhân gian này Tình thân gửi trao thật đầy Vô thường một cõi hư không
Hôm nay khi làn khói trầm hương tan quyện vào hư không cùng với tiếng kinh cầu siêu thoát, khi thân xác của Dược chỉ còn là 1 nhóm tro nhỏ bé sau khi qua cao độ nóng cháy của phòng thiêu, xin được ghi lại nơi đây vài dòng thơ, có lẽ không riêng gì cho Dược mà cùng cho tất tả chúng ta, vì ở thế gian này khi có sinh tất phải có diệt.
Về Lại Với Ta
Làm sao thường giữa vô thường Làm sao an lạc khi thương ghét đầy Làm sao tỉnh những mê say Làm sao bắt giữ tháng ngày đã qua
Một ngày tìm lại thân ta Chuyến xe quá khứ bóng tà cuốn đi Trăm năm mộng ảo biệt ly Đong đầy nước mắt thấy gì giả chân
Sao mong cầu giữa thế nhân Sao còn mở cổng cho quân chiếm thành Sao lòng yêu chút vọng danh Sao phung phí vốn chẳng dành mai sau
Về ta tìm lại với ta Thân đeo hạt ngọc sao là ăn xin Về bên suối mát niềm tin Huệ tâm rộng mở lung linh giữa trời
Xin cầu nguyện hương linh Dược được an vui miền Cực Lạc, và ghi nhận tấm lòng của rất nhiều anh chị em thi văn nghệ sĩ đã cùng chân thành tiễn đưa Dược.
You got a fast car I want a ticket to anywhere Maybe we make a deal Maybe together we can get somewhere
Anyplace is better Starting from zero got nothing to lose Maybe we'll make something But me myself I got nothing to prove
You got a fast car And I got a plan to get us out of here I been working at the convenience store Managed to save just a little bit of money We wont have to drive too far Just cross the border and into the city You and I can both get jobs And finally see what it means to be living
You see my old man's got a problem He live with the bottle thats the way it is He says his bodys too old for working I say his bodys too young to look like his My mama went off and left him She wanted more from life than he could give I said somebodys got to take care of him So I quit school and that's what I did
You got a fast car But is it fast enough so we can fly away We gotta make a decision We leave tonight or live and die this way
I remember we were driving driving in your car The speed so fast I felt like I was drunk City lights lay out before us And your arm felt nice wrapped round my shoulder And I had a feeling that I belonged And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone
You got a fast car And we go cruising to entertain ourselves You still aint got a job And I work in a market as a checkout girl I know things will get better You'll find work and Ill get promoted Well move out of the shelter Buy a big house and live in the suburbs
I remember we were driving driving in your car The speed so fast I felt like I was drunk City lights lay out before us And your arm felt nice wrapped round my shoulder And I had a feeling that I belonged And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone
You got a fast car And I got a job that pays all our bills You stay out drinking late at the bar See more of your friends than you do of your kids I'd always hoped for better Thought maybe together you and me would find it I got no plans I aint going nowhere So take your fast car and keep on driving
I remember we were driving driving in your car The speed so fast I felt like I was drunk City lights lay out before us And your arm felt nice wrapped round my shoulder And I had a feeling that I belonged And I had a feeling I could be someone, be someone, be someone
You got a fast car But is it fast enough so you can fly away You gotta make a decision You leave tonight or live and die this way
Đến một lúc, chúng ta bỗng thông hiểu tất cả mọi quy luật của đất trời rằng không có gì là trường tồn bất biến, ngược lại chính nhờ sự biến đổi ấy mà chúng ta có những điều mới mẻ tinh khôi.
Đến một lúc, mọi giông tố mịt mùng không che nổi sự bừng sáng của con tim và mọi khổ đau buồn tủi không đánh gục được niềm lạc quan tiềm ẩn trong một tinh thần.
Chúng ta sống quá lâu trong thành kiến và định kiến hẹp hòi cùng với lòng kiêu mạn đứng chen chân trong một ngôi nhà bản ngã; đến một lúc, chúng ta cần phải bước ra khỏi cửa để được ngắm nhìn toàn bộ sự mênh mông và bát ngát của đất trời.
Đến một lúc, chúng ta cảm nhận được niềm vui khi tấm lòng rộng mở và trái tim thắp sáng lên niềm tin yêu cuộc sống.
Đến một lúc, chúng ta nhìn lại và cười nhạo vào những trò hề do chính mình tạo ra và chúng ta trở nên lặng lẽ để thấy rõ sự cần thiết của tĩnh tại tâm hồn.
Chúng ta chợt nhận thấy quy luật sâu xa của cuộc sống hạnh phúc không chỉ là đón nhận mà còn phải là sự cho đi.
Đến một lúc, cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì chúng ta vớt lên được cái gì đó từ dòng nước mà chính là quăng bỏ bớt cho dòng nước cuốn trôi.
Đến một lúc, chúng ta hiểu được sự thật của niềm vui không phải là ở đỉnh vinh quang hay ngọn núi ngập hoa vàng mà chính là từng bước chân thảnh thơi và được ngắm hoa cỏ dại trên đường.
Chúng ta chợt nhận ra rằng hạnh phúc không phải ở đâu xa mà chính là sự mãn nguyện trong từng phút giây hiện tại.
Khi đã trải qua bao nhiêu buồn vui thương ghét, bao hi vọng chán chường, bao thành công thất bại, đến một lúc chúng ta chợt nhận thấy rằng tất cả mọi sự đời đến và đi, có rồi không dường như chỉ là một tuồng ảo hóa.
Chúng ta cảm thấy mọi lý luận, ngôn từ đều thừa thãi, thay vào đó chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt hoặc một tình thương nồng ấm dẫu chỉ là của người khách qua đường cũng đủ làm cho ta ấm lòng và tươi vui hơn trong cuộc sống.
Đến một lúc, chúng ta thấy tuổi trẻ của mình chỉ toàn là ước mơ cùng với nỗ lực vào tương lai hun hút, và đến lúc già đi thì luôn hồi ức tiếc thương một dĩ vãng đã xa rồi. Trong một đời người ngắn ngủi chúng ta đã đánh lỡ đi bao sự sống nhiệm mầu trong thực tại giản đơn.
Đến một lúc, chúng ta hiểu ra rằng duy chỉ có tình thương, chứ không phải có bất cứ thứ gì khác giúp con người thiết lập được trật tự mới và hòa bình cho nhân loại.
Mọi dòng sông đều chảy ra biển cả, mọi con đường chân lý đều hướng về nẻo đạo vô biên và mọi yêu thương chung cuộc đều đạt đến chân phúc.
Đến một lúc, chúng ta cần phải dọn đất trồng hoa trên mảnh vườn của mình còn hơn mỏi mòn chờ đợi ai đó mang hương sắc đến dâng cho.
Tất cả mọi hành động của ta chỉ là những đợt sóng lăn tăn trên mặt biển nhưng trong lòng đại dương sâu thẳm vẫn còn đó sự lặng lẽ bình yên.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy những việc làm thường nhật phải là niềm vui cho sự sống hàng ngày chứ không phải là sự bắt buộc hay là một quán tính khô khan, máy móc của đời mình.
Hiểu ra rằng bản ngã ích kỷ thường khiến mình nhìn thấy lỗi lầm, sự xấu xa của người khác hơn là chính bản thân mình. Chúng ta thường che đậy và bảo vệ mình khỏi tổn thương nhưng vô tình điều ấy là tự ôm chất độc và giết chết bản thân mình.
Đến một lúc, chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung là món quà tặng vô giá và cầ thiết mà con người có thể trao tặng cho nhau không bao giờ cạn.
Khi chúng ta thấy mình tham vọng quá lớn trong khi đời người thật ngắn ngủi, đó là lúc mình hiểu ra hành trang cho lộ trình vạn dặm không phải là những gì có thể nắm bắt bên ngoài mà đó là yếu tố tâm linh bất diệt bên trong.
Đến một lúc, chúng ta hiểu con đường tâm linh thì tuyệt đối đơn độc, không ai có thể đi theo dẫu đó là người thân yêu nhất.
Chúng ta cảm nhận những khoảnh khắc tĩnh lặng nhỏ bé của tâm hồn còn quý giá hơn cả những tài sản được cất chứa chung quanh là lúc chúng ta định lượng được giá trị chân thật của một kiếp người.
Chúng ta hiểu rằng cần phải thánh hóa đời sống hơn là chạy đi tìm thiên đường ở chốn xa xăm. Đến một lúc, chúng ta cảm thấy không sợ hãi địa ngục hoặc một thế lực tối cao, nhưng bằng trí tuệ tuyệt vời, chúng ta thấy rằng vạn pháp vốn là không và số phận tùy thuộc vào khả năng giác ngộ của chính mình.
Chúng ta cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản trước những mất mát, đau thương vì lòng nước thanh lương có thể cuốn trôi đi bao hệ lụy và có thể đưa chúng ta bến bờ rạng rỡ của ngày mai...