- Anh có thể đưa tôi về nhà anh tối nay không?
Missy nhìn thẳng vào mắt Duy chờ đợi câu trả lời, môi cô nở nụ cười nhẹ..
Lời đề nghị trực tiếp của Missy Smith làm Duy phải ngạc nhiên và bối rối. Missy là một thiếu nữ với bờ tóc vàng óng dài chấm vai, cặp mắt xanh lơ, và một thân hình gợi cảm nhất không riêng của phân khoa Engineering mà của cả trường Đại Học Wilkes. Trường Đại Học Wilkes thuộc thành phố Wilkes-Barre, PA miền Đông Bắc Hoa Kỳ là một trường tư với khoảng 1,800 sinh viên. Vì là một Đại Học tư nên học phí khá cao, với khoảng 60% là sinh viên nội trú, đa số là con của những gia đình trung lưu khá giả ở xa về trọ học. Số sinh viên tương đối ít nên mọi người đều biết nhau cả. Có thể nói Missy là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất của trường vì nét thướt tha và một sự thu hút vô hình nào đó của cô. Khi cô nhập học nội trú đầu năm ngoái cùng niên khóa với Duy, từ giáo sư đến các sinh viên không ai mà không biết tên Missy Smith. Mỗi khi cô đi thoăn thoắt ngang qua sân các giảng đường, mọi người nhất là các nam sinh viên đều ngỏ lời chào hỏi. Và cô luôn đáp lại mọi người bằng một nụ cười thật tươi thật đẹp. Missy có bờ tóc vàng óng gần như bạch kim, đôi môi mộng duyên dáng và một thân hình dong dỏng hấp dẫn của một thiếu nữ Mỹ lứa tuổi 20. Cô ta có một dáng dấp mảnh khảnh với làn da trắng mịn như bông bưởi. Bờ ngực của cô căng tròn đầy đặn sức sống thường hay lồ lộ làn da trắng bầu bĩnh khi cô mặc áo hở cổ vào mùa hè.
Chỉ sau vài tháng từ lúc ra khỏi trại tị nạn Indiantown Gap năm 1975, có một dạo Duy cảm thấy như tâm lý mình không còn bình thường nữa vì sự đơn điệu trong nếp sống càng lúc càng nặng nề. Duy không thấy mình còn năng lực làm việc nữa, mà một tâm sự chán nản buồn bã nặng nề xâm chiếm cả tâm hồn Duy. Duy phải lấy hẹn đến với một bác sĩ phân tâm học Hoa Kỳ trên đường Main St để trị liệu. Ông ta là một người bác sĩ thật đáng mến, tuyệt vời với nụ cười thân thiện và luôn chăm chú nghe bệnh nhân không bỏ sót một lời nào. Duy không biết mỗi lần đến với ông chánh quyền phải trả bao nhiêu tiền, có lẽ cả trăm đô. Nhưng phải công nhận sau 2 lần gặp ông ta, Duy cảm thấy nhẹ nhõm và yêu đời hơn. Ông ta sau khi phân tích và giám định, cho biết là Duy đang có dấu hiệu chứng trầm cảm do ít tiếp xúc với bè bạn và làm việc quá độ, nhưng nhiều hi vọng là bệnh sẽ hết hẳn khi Duy hội nhập nhiều hơn vào đời sống Hoa Kỳ. Quả thật, ông bác sĩ đó rất đúng. Và người trị chứng trầm cảm đó cho Duy lại chính là người con gái cùng lớp có tên là Missy.
Duy hơi bỡ ngỡ nói như lập lại lời của Missy:
- Ohhh..cô thật tình muốn ghé thăm chỗ tôi ở hở?
- Yes...can we do that? I want to see your room...Missy cười thật tươi với nét hồn nhiên..
- ...Oh... Okay...nhưng phòng tôi sơ sài lắm, không có gì đặc biệt cả...
- That is okay...tôi thích thăm viếng chỗ anh ở...
Missy một lần nữa lại cười thật tươi. Hầu như cô luôn đạt được những yêu cầu gì cô muốn.
Đó là lần đầu tiên Duy mang một người bạn về thăm căn phòng đơn giản ấy, lại là một người con gái, mà cũng lại là một thiếu nữ Mỹ xinh nổi tiếng của trường Wilkes. Từ mấy hôm nay Missy cứ nhờ Duy ở nán lại lớp giúp cô mấy bài toán vi tích phân hơi khó hiểu, vì Duy vừa là một sinh viên khá hàng đầu trong các lớp Điện vừa là một tutor (dạy kèm) cho phân khoa Toán. Chiều nay trong khi mải mê giải các phương trình trên bảng đen cho Missy hiểu, Missy lúc đang đứng sau lưng Duy bỗng nhiên cô chồm người vói lấy cục phấn viết thêm mấy chữ trên bảng khiến cho 2 thân hình nam nữ chạm sát nhau như 2 người bạn thân tình. Dầu không quay đầu lại, Duy cũng cảm nhận được bờ ngực của Missy đang chạm vào lưng mình và cánh tay phải của cô cũng chạm sát vào cánh tay mặt của Duy. Trong phân khoa Engineering năm đó chỉ có 2 nữ sinh viên, Missy và Beth Lewis. Beth học khá, lúc nào cũng nghiêm trang không cười không giỡn, gần như là khô khan. Missy thì lúc nào cũng tươi cười, ngọt ngào với mọi người và có vẽ đang gặp khó khăn chạy đua theo môn Vật Lý do giáo sư Hostler giảng. Giáo sư Hostler tốt nghiệp Tiến Sĩ đại học MIT (Massachusetts Institute of Technology) là một người rất thông minh và có nụ cười hồn nhiên như trẻ thơ. Thường thường lớp ông chỉ có nhiều nhất là 3 sinh viên được điểm A, đa số điểm B và C. Phần còn lại bị đánh rớt. Tiến sĩ Hostler thường khoe phần lưng của ông với các sinh viên vì ông luôn luôn vào lớp xoay người vào bảng màu nâu viết liên tục những phương trình toán Vật Lý dài thoòng từ đầu giờ đến cuối giờ, miệng giảng bài liên tuc. Khi ông quay lại hỏi cả lớp xem "có ai còn không hiểu điều gì cho bài giảng hôm nay không?" thì thông thường được cả lớp trả lời bằng một sự im lặng...cho đến khi ông buông lời như bỏ cuộc bằng một nụ cười nhẹ "No questions? That's good...see your next time then ..." Và hình ảnh ấn tượng về môn Vật Lý càng nặng nề hơn cho Duy lúc đặt chân đến giảng đường Đại Học ngày đầu tiên. Một năm trước đây tiếng Anh của Duy thuộc hạng "ăn đong", tức là hôm nào học được chữ nào mới trong tự điển là đem ra xài cho xong ngày hôm ấy.
Vì vậy mà cũng không thể nào trách Missy khi cô có chỗ khó hiểu cần nhờ Duy giúp giùm. Tuy nhiên những va chạm nam nữ ấy không khỏi khiến Duy bối rối. Từ ngày được nhận vào trường Wilkes, Duy như một con ngựa hoang không chơi cùng bầy với ai cả. Trong khi các sinh viên nam nữ con nhà giàu có ở nội trú vừa học vừa chơi thâu đêm với các parties hội hè, uống bia uống rượu, hút thuốc, trợt tuyết, du lịch, chơi thuyền .v.v....Duy chỉ biết cắm đầu cắm cổ chú tâm học hành với một học trình nặng nề gấp đôi 1 sinh viên bình thường, lại còn dạy kèm Toán kiếm tiền chi phí sinh nhai, ngoài ra Duy còn tình nguyện dạy kèm trong chương trình YMCA của thành phố nhằm giúp các trẻ trung học thêm yêu thích ngành Toán ở học đường.
Mùa Hè năm ngoái, có một nữ sinh viên theo học nội trú một trường ở thành phố Boston tên Kimberly Brown, gọi tắt là Kim, nhân dịp về thành phố này đoàn tụ cùng gia đình mùa Hè cũng lấy 1 lớp Calculus nơi trường Wilkes và gặp Duy nơi phòng dạy kèm. Kim cũng hay nhờ Duy giúp giùm môn Toán. Kim có nước da sậm đỏ vì cô thường hay tắm nắng. Kim thích mặc áo hở ngực vì khí hậu ấm nóng của mùa Hè. Không riêng gì Kim, mọi cư dân vùng này khi trời ngưng tuyết và trở nên ấm áp, ai ai cũng thích ăn mặc nhẹ nhàng túa ra đường cả. Khi cả hai cùng vào thang máy để đi xuống giảng đường, Kim cúi người xuống lượm cây bút trước mặt Duy để lộ nguyên cả hai gò bồng đảo nơi cổ áo rộng của cô ta. Tuy nhiên Duy vẫn nhủ thầm "mình chỉ chú tâm vào việc học, không để bị phân tâm vào bất cứ chuyện gì khác.." Tối hôm đó, Kim mời Duy qua nhà ăn tối chung với gia đình cô. Kim lái xe đến đón Duy chở lên 1 ngọn đồi cách đó khoảng 40 phút. Đó là lần đầu tiên Duy có dịp đến thăm một gia đình Mỹ giàu có. Kim giới thiệu với mẹ cha cô: "Đây là Dzuy...người giúp đỡ con rất nhiều môn Toán tại trường Wilkes..." hiển nhiên là cha mẹ Kim rất vồn vã và sung sướng khi nghe Kim có hứng khởi học các môn khó nuốt này trong mùa Hè, trong khi các thanh thiếu nữ khác chỉ biết vui chơi hưởng thụ..và sau đó các món ăn liên tục được dọn ra... từ món phụ appertizer, các món chính gồm cả tôm hùm và steak, rồi đến món tráng miệng và cuối cùng là cà phê...cứ y như là buổi tiệc tiếp tân của 1 nhà hàng sang trọng khiến Duy lúc nào cũng bỡ ngỡ vì khung cảnh quá xa lạ với nếp sống bận rộn và khiêm nhường của 1 sinh viên tị nạn Việt Nam. Sau bữa ăn, Kim lại hẹn thêm với 2 bạn gái trẻ tuổi khác cùng học đại học năm thứ nhất như cô, để kéo nhau đi dancing chung với Duy. Đêm đó Duy cứ một mực kiếu từ vì phải lo về học bài và chuẩn bị vô số việc phải làm cho hôm sau khiến Kim đành phải tiu nghỉu chở xe đưa Duy về nhà. Từ đó Duy cứ phân vân mỗi lần nghỉ đến kỷ niệm hôm đó...tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình nhận lời đi dancing với Kim mùa Hè năm ấy?
Có lẻ Duy đang noi theo gương của các sinh viên Việt Nam khác qua Mỹ du học trước Duy cũng trong trường Wilkes này chăng, vì các anh đó ai cũng đứng đầu lớp về các môn Toán, Vật Lý và Engineering? Hay tại vì Duy quá muốn theo đuổi việc học đến độ nung nấu trong lòng một sự căm hờn nào đó? Duy không cần biết rõ, chỉ biết là mình chẳng những phải học khá, mà còn phải vượt lên hàng đầu qua khỏi các bạn cùng lớp, như để trả một mối hận thù nào đó do định mệnh gây ra cho Duy, một người tị nạn Việt Nam.
Rồi lại thêm chuyện một người sinh viên Việt nội trú trong trường Wilkes tên là Khá, có tên Mỹ là Robert. Robert từ ngày gặp 1 cô gái Mỹ gốc người Ý tên Lisa thì thay đổi hẳn nếp sống. Lisa có nước da trắng ngần với đôi cánh tay thon điểm thêm nhiều lông tơ mướt sậm. Chỉ cần ngắm đôi tay ấy là có cảm tưởng Lisa có một sinh lực thiếu nữ dồi dào. Mỗi khi ngồi nghe nhạc chung với các bạn nam nữ, Lisa rất nhiệt thành và dạn dĩ, cô ca to một cách hồn nhiên và lắc lư thân hình thon của cô õng ẹo theo những bản nhạc mà cô thích. Cô sống thoải mái và quen biết nhiều bạn trai. Người ta có thể thấy Lisa trong phòng mấy tên sinh viên đánh football của trường gần như hằng đêm. Nghe nói Lisa đã thử qua hầu hết các tên con trai này. Và cô thay đổi bạn trai như thay áo. Khi cặp Robert, hai người mải mê mùi mẫn với nhau làm sao mà kẻ thua thiệt lại chính là Robert. Robert vừa khó khăn vật lộn với Anh ngữ trong lớp học lại đâm ra si mê Lisa như điếu đổ. Sau những đêm làm tình nồng nàn, Robert đâm ra sao lảng chuyện học hành. Lisa thì hết cặp với thanh niên này lại ngủ đêm chỗ khác. Robert càng lúc càng lún trong tình cảm mê muội và càng bị bỏ rơi quá xa trong các lớp học. Lại thêm áp lực từ bạn bè trong giới sinh viên vì các sinh viên Việt Nam trong trường Wilkes từ bao nhiều năm xưa nay đều nổi tiếng là rất giỏi trội môn Toán so với các sinh viên khác, đến nỗi các sinh viên Mỹ cứ theo hỏi Duy và các bạn sinh viên Việt Nam "tại sao các sinh viên Việt đều giỏi Toán cả vậy?" Robert từ từ bị rơi vào trầm cảm (stress) nặng nề...cho đến 1 ngày nọ anh mất luôn trí khôn và nói năng lảm nhảm. Sau đó Robert không còn đến lớp nữa, và các bạn bè Việt Nam cũng đều không biết anh ta đã bỏ đi thành phố nào.
Và hôm nay đối diện với lời mời gọi của Missy, Duy không thể nào không khỏi phân vân. Một bên là lý trí, Duy cương quyết sẽ vượt qua 4 năm đại học với một chú tâm duy nhất là học hành cho đến đích dầu khó khăn gian khổ đến mức nào. Nhưng mặt khác Duy cũng là một thanh niên mới ngoài 20 tuổi với tràn đầy sinh lực và những đòi hỏi tự nhiên của tuổi trưởng thành. Từ dịp quen với Joyce, một thiếu nữ vừa học xong trung học với nét đẹp dịu dàng, trên sân tennis của thành phố và rồi những lần hẹn hò đi chơi công viên, ngồi dạo chêm thảm cỏ ôm ấp nhau, cả hai cũng không đi xa hơn những kề cận vuốt ve nhẹ nhàng ấy. Kể cả những lần cùng nằm chung 1 giường trong phòng nội trú do tên bạn cùng lớp tên John sắp xếp với cái nháy mắt dí dỏm, cả hai bao giờ cũng biết ngừng lại trước khi đi quá xa. Joyce muốn gìn giữ sự trong trắng của cô cho đến ngày cô thành hôn, và sẽ hiến dâng "lần đầu tiên" đó cho người chồng tương lai của cô...cô phát minh ra 1 chiêu được gọi là "Joyce's french kiss", là cách hôn môi mà không chạm lưỡi. Phần Duy cũng đồng ý tuân thủ với các giới hạn đó vì nó biểu lộ ý chí cương quyết vượt qua mọi cám dỗ của chính mình.
Đúng hẹn tối đó Duy ghé qua gặp Missy và cùng sánh vai với Missy đi về hướng nhà Duy cách trường 2 dãy phố. Duy và Missy vừa đi vừa chuyện trò về các môn học, các vị giáo sư, các project sắp tới và các ngày Lễ sắp đến. Missy đi rất sát người Duy, thân hình cô ta tỏa ra một mùi tự nhiên có hương thơm rất đặc biệt khiến Duy cảm thấy thích thú mỗi lần cô ta đi sát chạm người cô vào cánh tay Duy. Đã gần 10 giờ tối. Nhà Duy tắt đèn tối om. Duy đang share phòng chung với chú thím Chính người Việt Nam mướn chung một căn apartment hai phòng ngủ trên căn phố chính của thành phố. Phòng chú thím Chính đã đóng cửa tắt đèn, có lẻ ông bà đang ngủ. Duy và Missy bước vào căn phòng đơn giản của Duy. Phòng Duy chỉ có sơ sài 1 giường, 1 bàn học và mấy tủ quần áo. Missy bắt đầu hỏi về bài toán Vật Lý hôm nay trong lớp và Duy để trả lời câu hỏi của cô ngồi vào bàn mở sách ra suy nghĩ cách làm bài giải. Căn phòng chỉ có một chiếc ghế duy nhất nơi bàn học của Duy. Duy đang sửa sọan viết các phương trình áp dụng để làm bài homework bỗng dưng tiếng nói của Missy làm Duy ngưng ngay điều đang suy nghĩ...
- Anh chỉ có 1 ghế thôi sao...vậy tôi sẽ ngồi trền đùi anh nhé ... Missy vừa hỏi vừa cười như mê hoặc..
Không đợi Duy trả lời, cô ta ngồi hẳn trên đùi Duy lưng tưa hẳn vào lòng Duy...bàn tay đang cầm bút của Duy chợt như không còn khả năng giữ cây bút nữa, chiếc bút rơi xuống mặt bàn... mùi thơm nơi người của Missy làm Duy mê mẩn không còn biết gì hết. Và Duy không còn kềm chế được nữa. Duy dang hai tay vòng ôm qua ngang bờ ngực căng đầy của Missy và khi Missy quay nhẹ lại nhìn Duy thì mái tóc vàng óng ấy cũng xòa vào mặt mũi Duy với một mùi hương và mãnh lực thật hấp dẫn... Missy đổi lại thế ngồi, cô ngồi ngược lại trên đùi Duy, đối diện với Duy. Ngực của Missy cạ xát vào người Duy. Duy thấy mặt mình đang kề vào làn da trắng mượt gần cổ của nàng. Missy cúi xuống... kề môi nàng vào môi Duy...và đặt một nụ hôn nhẹ. Cả hai quấn quít 1 tí xong Duy ẵm người của Missy qua bên giường, cả hai ôm chặt nhau...Bỗng dưng, Duy ngừng lại.
- Missy...chúng ta không thể làm việc này... Tôi cần phải đưa cô về...Duy nói mà mắt nhìn lảng đi không dám nhìn thẳng Missy...
- Oh ..tại sao vậy... Dzuy...
- Bởi vì ... tôi có nhiều việc phải làm xong tối nay...
- Có thật vậy không?
- Yes... sorry, Missy!
Quyết định kỳ lạ của Duy làm cho Missy bỡ ngỡ và như thất vọng. Thế là cả hai cùng bước trở lại trường đêm đó. Duy quyết định đưa Missy về lại khu nội trú của trường vì ban đêm để cô ta đi về một mình lỡ có chuyện gì xảy ra thì ân hận lắm. Trên đường về lại trường cả hai chỉ nói bâng quơ vài câu cho đến khi tới tận cửa phòng của Missy. Missy có vẻ ngạc nhiên về thái độ lạ lùng của Duy. Riêng Duy thì mang trong lòng điều suy tư khó tỏ bày cùng cô. Duy rất sợ những hệ lụy tình cảm có thể sẽ làm sao lảng mục tiêu của Duy. Duy không muốn trở thành một Robert thứ hai của trường Wilkes.
Từ ngày ra khỏi trại tị nạn, đi làm việc lam lũ chỉ mong dành dụm chút đỉnh chờ cơ hội đi học lại, đêm đó là kỷ niệm với một người con gái cùng lớp mà Duy vẫn còn nhớ mãi. Duy cũng không thể nào ngờ một thiếu nữ duyên dáng đáng mến và nổi bật trong trường như Missy, với khối đám thanh niên đẹp trai, học giỏi, con nhà giàu có, đi xe đẹp, sẵn sàng làm bạn và đưa đón cô mà cô lại bày tỏ ý thích với Duy. Mà trúng nhằm một người chỉ biết lui cui lo học và làm việc như Duy thì lại càng lạ lùng. Điều kỳ lạ đó làm Duy cứ suy nghĩ mãi. Hình ảnh đêm ấy, da thịt ấy, mùi hương ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy quả là một hấp lực to lớn. Nhưng sự cương quyết của Duy làm cho Duy càng thêm chú tâm vào việc học. Duy bỗng dưng thấy lâng lâng một sự tự hào nào đó về ý chí theo đuổi việc học của mình, để tránh sự đổ vỡ đáng tiếc như Robert. Kể từ hôm đó bỗng dưng chứng trầm cảm trong Duy tan biến đâu mất. Duy bỗng nhiên thấy yêu đời hơn và yêu thích công việc hằng ngày hơn. Missy như vậy chính là ân nhân đã giúp Duy gặt hái được nhiều tự tin và cương quyết chú tâm vào việc học.
Mùa nhập trường niên khóa sau, trong tiếng mừng rỡ của bạn bè chào đón nhộn nhịp khi gặp lại nhau, sân trường Wilkes như thiếu thiếu một cái gì đó. Missy không trở lại trường năm đó. Cả Betsy, một cô gái rất có duyên mà Duy thường gặp cô ta tại thư viện cũng không trở lại.
Rồi bỗng dưng vào mùa nhập trường năm sau nữa, lúc ấy Duy đã lên năm thứ ba, có một cô gái mảnh khảnh với đôi mắt xanh và bờ tóc vàng óng lại xuất hiện tại sân trường khiến Duy không thể tin được cặp mắt của mình. Duy kêu lên:
- Missy...có phải cô đó không Missy?
- Yes, Dzuy...It's me, Missy... how are you? I'm back now...
- Where have you been?
Hai người tìm một chỗ tam cấp trước giảng đường ngồi nói chuyện. Missy kể về mùa Hè năm trước khi về lại nhà cô tại tiểu bang New Jersey cô gặp và quen một người bạn trai. Hai người yêu nhau và Missy quyết định chuyển trường sang Maryland. Sau đó tình yêu giữa cô và Mike, bạn trai của cô, tan vỡ. Năm nay cô quyết định về lại trường Wilkes vì theo cô phong cảnh ở đây đẹp và bình dị với bờ sông thơ mộng của thành phố gần khu nữ ký túc xá, dẽ dàng để cô theo đuổi việc học hơn. Missy đề nghị tối hôm đó Duy và Missy sẽ cùng nhau đi ăn Pizza.
Tối đó hai người cùng đi chơi thật vui và xem xinê, rồi cùng kéo nhau về căn phòng nữ sinh viên khu nội trú của cô ta. Căn phòng trang trí thật xinh xắn với đủ thứ tiện nghi đầy đủ như chính phòng riêng của gia đình cô. Missy mở lên một điệu nhạc êm dịu. Khi cô tắt hết đèn chỉ còn lại đèn blacklight trong phòng thì trên trần nhà màu xanh đậm ửng lên ánh sáng trắng của các hình trăng, sao, và mây đã được cô dán lên trần nhà... Missy và Duy nằm ngửa sát nhau trên căn giường của cô ngắm lên cảnh trên trần nhà tưởng chừng như đang lạc hồn giữa thiên nhiên.
***
Đã bao năm qua từ ngày Duy tốt nghiệp trường Đại Học Wilkes. Các sách vở của môn Vật Lý của Duy ngày nào được nắn nót ghi chép tỉ mỉ cẩn thận, bây giờ chỉ còn được cất trong các thùng chồng chất lên nhau bám đầy bụi của tháng năm. Hôm nay Duy chợt cần một bài viết xưa nên lục lọi khắp các tài liệu cũ đi tìm, tình cờ tìm thấy quyển niên giám có hình ảnh các bạn học năm xưa. Khi mở ra trang của phân khoa Engineering thì hình ảnh của Missy Smith hiện rõ với nụ cười thật xinh. Cám ơn nhé, Missy về sự giúp đỡ của bạn khiến cho những ngày tháng cực nhọc thời sinh viên đó có thêm chút dịu dàng êm ái của hình bóng thiếu nữ, chút tự tin của một người tị nạn trẻ, và những nghị lực để hướng về ngày Lễ Tốt Nghiệp tại trường Wilkes thân yêu.
Cát Biển
No comments:
Post a Comment