Sunday, April 25, 2010

Ba Mươi Lăm Năm


Ba Mươi Lăm Năm - Giọt Lệ Và Niềm Tin

Khi người ta nhập vào dòng chánh, có phải chăng bản sắc dân tộc càng lúc càng bị nhạt nhoà? Hơn ba mươi lăm năm sống trên nước Mỹ, bản sắc Việt Tị Nạn vẫn luôn là yếu tố then chốt để người Việt vươn lên trong mọi lảnh vực.
Ngày mới qua trại Orote Point ở Guam xếp hàng đi lãnh thức ăn, lòng tôi đầy mặc cảm và thương tích với những chuyện buồn đau. Những ngày rời bỏ quê hương VN ra đi 35 năm trước, ngậm ngùi với hình ảnh máu lửa, tiếng đạn bom, chết chóc...trên biển cả chập chùng một phương trời vô định lòng thương nhớ quê hương và bao người thân yêu cùng bè bạn, giọt lệ cứ ứa ra:

Mỗi ngày xa quê là một ngày lạc lỏng
Mỗi bóng mặt trời là một kiếp khổ sai
Mỗi tối hoàng hôn là âm tỳ tủi nhục
Mỗi sóng reo đuà là mũi nhọn chởm gai


Giờ đây ba mươi lăm năm nhìn lại. Là người Việt tị nạn, tôi hãnh diện với danh xưng Little Saigon và bản sắc Người Tị Nạn VN yêu chuộng lý tưởng Tự Do trên đất Mỹ. Dầu tôi đang sống ở Nam Cali hay trôi dạt phương nào, lòng tôi vẫn mang niềm tự hào về giá trị biểu tượng của cái tên Little Saigon đầy thân yêu ấy. Nó cho tôi một đặc tính nhân bản về giá trị con người, cái gọi là personal identity. Giống như màu cờ vàng ba sọc đỏ, tên thành phố Little Saigon nói lên quá trình của một công cuộc hi sinh tranh đấu cho Tự Do của người Việt. Nó là tấm gương phấn đấu và kiên nhẫn chung của bao nhiêu người Mỹ gốc Việt. Từ con số không, những con người mất mát khổ đau ấy đã dựng lên thành phố Little Saigon ngay giữa lòng đất Mỹ, với tầm hoạt động và mãi lực đáng kể về kỹ thuật, y khoa, giáo dục, văn nghệ, luật pháp v.v...
Bài hát Hai Mươi Năm của nhạc sĩ Phan Văn Hưng vẫn còn vang vọng trong tim tôi

“Hai mươi năm, đàn trẻ thơ nay đã lớn,
và chàng trai nay đã già,
những người xưa đã nằm xuống
và rừng núi đã héo nhoà…
Người còn yêu hãy còn nhớ,
phải vượt qua những bến bờ..
Phải tìm sâu trong hồn nước,
những thoi thóp những mong chờ..
Người còn tha thiết núi sông,
thì sẽ thấy cơn mưa nguồn..
Để lặn lội vẫn đi tìm,
sẽ thấy đường dấu quê hương...”


Thắm thoát đã được 35 năm. Tôi vẫn nhớ, nhớ rất nhiều, về tuổi ấu thơ thật đẹp của vùng dĩ vãng mà mình đã ngụp lặn trong văn hoá tiếng Việt. Tôi đang sống và nhớ các người bạn đã chết. Cuộc đời ở Hoa Kỳ như cách biệt với quá khứ cũ bằng một dòng sông vô hình nào đó. Một khoảng cách hụt hẫng mà mình phải vượt xuyên qua tâm thức thì mới đến được bến bờ kỷ niệm bên kia, giống như trong phim Back To The Future. Tôi luôn tự hứa là mình phải cố gắng phấn đấu trong dòng văn hoá Mỹ, nhưng sẽ không làm nhạt nhoà nguồn gốc Việt mà tạo hoá đã ban cho tôi.

Cát Biển

No comments:

Visitors Count

SEO Services

About Me

My email: sn68pbc@yahoo.com -- My Homepage: www.catbien.com