Monday, January 26, 2009

Nhắn Với Khang

Nhắn Với Khang

Khang Thân,
Giờ này ngồi đây viết những dòng chữ này cho Khang...chắc mày ngạc nhiên lắm? Chắc hẳn mày không ngờ tên bạn thân xưa của thời mới lớn vẫn còn nghỉ đến mày ? Mới đây vào đêm New Year Eve bỗng nhiên tao nhớ đến Tân và gọi thăm hắn...hai đứa thật cảm động nói chuyện với nhau không muốn dứt...ngày nào còn độc thân quấn quít bên nhau giờ đây đứa nào cũng có gia đình, có con có cháu và cả biết bao chuyện hệ luỵ trong cuốc sống này quây quần xung quanh chi phối cuộc đời chúng ta..Tân nhắn là mày đang liên lạc khắp nơi tìm số điện thoại của tao..bạn bè vẫn luôn ngạc nhiên nhìn tao như một người lãng tử...vẫn mải miết đi tìm điều gì đó trong cõi đời này...và riêng mình, tao vẫn thầm nở một nụ cười an nhiên tự tại.
Tất cả là một chuyến xe qua một hành tinh, mong mình còn bắt giữ những viên lưu ly dẫu biết là không trường cửu...như một người đã nói “không có những hạnh phúc vĩnh cửu”...nhưng Khang ạ, tao vẫn tin có những khoảnh khắc vĩnh cửu. Của tình yêu, của tình bạn, của tình thương. Bạn mày vẫn còn ôm một mớ idealistic beliefs y hệt như ngày xưa lũ tụi mình thời mới lớn quây quần nhìn sao đêm và bàn luận say mê về triết lý, về Sartre, Malreaux, Gide, Maurois, Carl Max, Thanh Tâm Tuyền, Nguyễn Đình Toàn, Bùi Giáng v.v...phải không Khang ?
Từ những ngày đam mê viết báo tường, viết đặc san trường, vô tình mình mang vào hồn một chút gì đó sứ mạng của người cầm bút. Tân rất ngạc nhiên khi mình cũng say mê với thơ và từ đó những bài thơ thành các ca từ của nhạc. Ba tao giờ sống trở lại chắc hẳn rất ngạc nhiên vì đứa con ông từng rất muốn dạy đàn mỗi lần bấm đàn cứ bị đau tay, bây giờ có thêm chút duyên nợ với nhạc. Âu thì cũng là sáng tạo cả. Mấy câu thơ của mình cứ thoáng mang nét trừu tượng dầu mình cố gắng cách mấy dùng các ngôn từ thật gần gũi, trực tiếp. Thôi đành chịu vậy vì có sửa cũng vô ích và không còn là mình nữa, tức là sẽ đánh mất đi niềm yêu thích.
Người viết văn cần có nhiều sáng tạo nhất là cần có khiếu dựng truyện. Trái lại kẻ làm thơ cần phải viết thật bằng rung động của con tim. Thoáng nghe tưởng là cả hai vai trò đều là sáng tạo, nhưng sự thật khác nhau là thế. Có chuyện một nhà thơ kia viết bài thơ Thương Tiếc Mẹ được giải nhất, đến ngày trao giải ông ta lên micro giới thiệu bà mẹ vẫn còn sống đang ngồi dưới kia, làm mọi người thắc mắc hoang mang. Nhạc sĩ Song Ngọc có sáng tác một bản nhạc thương nhớ về Hà Nội rất hay, nhưng ông ta tiết lộ mình chưa hề đặt chân ra đất Bắc.
Nhớ lại những ngày chúng ta bàn luận sôi nổi về sứ mạng người cầm bút. Phần nào đó, con người cầm bút phải sống cho lý tưởng mình đã chọn lựa có phải không Khang ? Viết tức là vạch một phần quả tim mình chia sẻ với cuộc đời. How much you get out of life depends on how much you put into it. Bạn sẽ nhận bao nhiêu từ cuộc đời là tuỳ thuộc vào mức độ bạn đóng góp vào nó.
Khang thân, tao vẫn còn nhớ mày yêu say đắm người nữ sinh ở Phan Thiết. Như những kỷ niệm đẹp nào đó của một cuộc tình không trọn vẹn, âu thì cứ giữ trong hồn như những gì tinh khiết, trong sạch và tha thiết nhất của thời mới lớn. Qua bao chuyến xe tình đời, cái đẹp trong nhận thức của tao có thể nói là có điểm khác khá nhiều với ngày xưa thơ dại. Thí dụ nhé, nét đẹp qua nhận thức của một vị giám khảo một cuộc thi Hoa Hậu chắc hẳn sẽ khác biệt rất nhiều với nhận thức của một vị thầy tướng số hoặc một nhà sư vì mỗi người nhìn qua một lăng kính khác nhau. Vị giám khảo sẽ chú ý nhiều hơn vào các chỉ số 35-23-33 chẳng hạn, vị thầy tướng số sẽ chú ý hơn ở cặp mắt nụ cười đôi tai cách ngồi đi đứng tiếng nói, còn vị sư thì sẽ chú ý nhiều hơn ở cung cách suy tư đối đáp. Tao thích nép đẹp của một con người biết trao đổi, biết cho và biết nhận, biết ứng xử thích nghi với những hoàn cảnh dầu khó khăn, biết vui từ những niềm vui nhỏ bé đến những ước vọng thật cao cả bao la. Tao nghỉ món quà cao quý nhất của cuộc đời là có một người bạn đồng hành mà mình có thể chia sẻ những cảm giác vui buồn hoặc những niềm vui mới lạ như trong những chuyến du lịch hoặc khám phá bề ngang bề rộng của cuộc đời trong những kho tàng văn hoá. Lại thấy bạn mày vẫn là một con người lý tưởng phải không Khang ?
Khang ạ, từ ngày trôi dạt sang nước Mỹ mày ở một phương, tao trôi dạt một miền khác, và Tân thì được đời đưa đẩy cách xa nhau dẫu bạn bè luôn mong mỏi được gần nhau. Có lẽ điểm chung của chúng ta vẫn còn là ở những kỷ niệm thân thiết với quê hương. Chúng ta còn nghỉ đến nhau vì chúng ta từng có một thời lớn lên đầy tình thân yêu của bằng hữu, lồng trong những suy tư của một người con nước Việt.Một ngày đầu Xuân, một lá thư không thể nói cạn ý của những người còn nghỉ và nhớ đến bạn thân. Xin gửi bạn chút tình cảm chân thành của tấm lòng thương quý.Không biết mày hiện ở phương trời nào, nhưng tao mong mày tìm được bình an và hạnh phúc. Dầu ít liên lạc nhau nhưng trong tâm hồn tao vẫn có một chỗ rất đặc biệt nghỉ về mày, dành cho mày, như một kỷ niệm với quê hương yêu dấu.
Với thật nhiều thương mến,
Cát Biển
Xuân Kỷ Sữu 2009

No comments:

Visitors Count

SEO Services

About Me

My email: sn68pbc@yahoo.com -- My Homepage: www.catbien.com